Có những ngày sinh ra cố chấp. Mà có lẽ không phải “sinh ra”, là “trỗi dậy”. Ví dụ như những ngày nhất định phải đuổi theo một mùa hoa.
Hồi tháng 10, muốn đi xem hoa hướng dương, hướng dương bạt ngàn ở Lop buri. Sau năm lần bảy lượt tính toán xe cộ đi lại, cảm thấy nên đuổi theo những mùa hoa gần mình hơn trước. Tự nhiên nghĩ đến những vạt cải trắng ở Mộc Châu, thế là đi. Mà lại còn kiên quyết đi xe máy cho bằng được, mặc dù nhiều người khuyên nên đi bus lên Mai châu rồi mới tà tà cưỡi xe lên Mộc Châu. Cuối cùng cũng được như ý nguyện, từ đó mới nhận ra, đúng là bây giờ không đi xe máy lên chắc không bao giờ đi nữa, vì bộ xương đã già cả hom hem, xóc nảy trên xe có mấy tiếng mà nửa thân dưới muốn bán thân bất toại, đầu óc dật dờ còn hơn thiếu thuốc. Cậu em dẫn đường trẻ trung sung sức, chuyến đi chạy như bay, anh chị cắm cổ chạy theo, thấy đường cũng còn gần. Đoạn về các bộ xương già tự vác lủ khủ đồ véo von chạy xuống, qua mấy con đèo, đi từ lúc rất sung đến lúc mặt trời khuất núi mới về được ngoại vi Hà Nội. Thật là một chặng đường khó quên.
Lúc lên tới Mộc Châu, vòng vèo sau mấy con đường đất vào bản sâu, cậu em hăng hái khoát tay chỉ vào mấy rặng hoa lè tè quanh căn nhà thấp bảo “hoa cải đó anh chị!” Nguyên đám ngẩn ngơ nhìn nhau. Thiệt á, sao nó không trắng nõn mà lại tim tím, nhìn cứ như như … hoa dại. Cậu em tiếp tục phất tay: “Anh chị nghe nói tam giác mạch ở Hà Giang rồi đúng không? Nổi tiếng lắm! Mà e đi xem rồi thấy cũng giống giống vậy thôi”. Những trái tim tan vỡ, dù vẫn kiên quyết lên đồi chụp lấy chụp để cho bõ vài ngàn cây số. Thật ra không cần hoa rực rỡ, chỉ vài rặng dã quỳ và bông rạp trong chiều ngược nắng đã đủ để làm cho những căn nhà lụp xụp chốn đồng không mông quạnh thành nơi người ta ao ước. Trên đường về, anh bạn ấm ức không thôi, đang chạy xe thắng cái két nhảy xuống hưo tay chỉ vào một cụm hoa : “đây mới là hoa cải nè!”. Nguyên đám hăng hái chạy lại “ừ ha, bông này mới đẹp mà”. Rốt cuộc cụm hoa cải đầu tiên thấy được để mọi ngừoi trầm trồ lại khó thể lên hình đươc, tại vì các em ấy khiêm nhường nằm một bên … chuồng bò. Còn mình, mình chỉ biết quay qua hỏi cậu em “Em có chắc em gặp tam giác mạch thiệt rồi không?”
Tháng một, quyết định đuổi theo anh đào Đài Bắc, thứ hoa ngắn ngủi theo mùa mà năm xưa đã từng lượm cài lên ghi đông xe đạp. Sau lại dời sang tháng 3. Tháng 1 đào chớm nở, tháng 3 đào vội tàn. Kiểu gì thì cũng có chút lỡ làng lưu luyến. Thôi kệ, có đi thì cứ đi. Yang ming san mùa này chỉ còn vài hàng đào nằm rải rác. Làm sao thấy cánh mỏng nhẹ nương gió như trên núi Praha năm nào. Chỉ chút an ủi là bắt đầu vào đợt calla, người ta trồng calla đầy những cánh đồng. Thật ra mà nói, chưa bao giờ rất thích calla. Khí chất quá cao ngạo, mà lại không giống cao ngạo tự thân, kiểu như bể ngoài là vậy mà bên trong hơi rỗng không nội hàm. Nhưng đến khi mưa rơi vật vờ cả ngày, lên đến tận núi trong khí trời rét căm mà chỉ có thể ấm ức nhìn thấy những triền hoa trắng qua màn mưa mờ mịt cửa xe bus mới biết mình là loại phù phiếm chỉ cần là hoa là thích cả. Bước xuống xe phải che dù chui tọt vào quán nhỏ bên đường né mưa tránh rét ngay. Năm tháng đội mưa kéo áo ngày xưa giờ lại hơi hơi tràn về. Mà trong cái quán nhỏ căng bạt đặc trưng của Hàn Đài, giữa làn khói âm ấm toả ra từ nồi lẩu, chốc chốc lại có một toán người rũ mưa trên áo ôm một bó calla cao dài bước vào. Mưa nhạt nhoà xám mà calla lại cứ lẻ loi bướng bỉnh trắng . Giữa những triền mưa, cuối cùng dù vẫn không chạm được một nhánh hoa trong bạt ngàn hoa đang nép trên đồng, dù vẫn ấm ức ngửa mặt than trời, lại cảm thấy, có đến đã không uổng phí.
Cuối cùng những cuộc truy đuổi, không quan trọng nắm bắt được không, chỉ là đã từng dám đuổi và đã từng dám với.
Hoa cũng như người, ngắn ngủi thế thôi!