3 năm ở Bordeaux thì năm nay là năm đầu tiên ăn Giáng sinh ở Bordeaux (Mà có cơ hội trở thành năm cuối cùng luôn lắm). Định làm một cái Buche Noel mà sau khi chán chê mê mải với các thể loại làm bếp thì không còn đủ thời gian nữa. Những chuyện làm để chuẩn bị Noel:
– Đi siêu thị, cảm giác y chang như chợ Tết. Vừa đông vui náo nhiệt, vừa đẹp đẽ rực rỡ. Ngay cái quầy cá cũng bọc giấy đủ màu hết sức xinh tươi. Cảm giác ở trong một cái chợ như vây thật là không toét miệng cười suốt không được (Trừ khi túi bị lủng một lỗ). Mình có cái tật là đã đi chợ thì không mua ít được, cho dù trước đó có thề thốt hứa hẹn quyết tâm lòng dặn lòng cách chi đi nữa cuối cùng vẫn cố sống cố chết kéo về một giỏ thật đầy. Hôm nay không ngoại lệ. Định mua tôm, cuối cùng thấy ốc móng tay, lập tức mắt sáng rỡ, liếc qua lại thấy sò – ôi rẻ thế, nướng mỡ hành ngon lắm đây. Vậy nên đừng bao giờ hỏi mình định đi chợ mua món gì. Luôn luôn gấp vài lần dự định ban đầu.
– Mua hoa. Mình có một thể loại tư tưởng kỳ lạ, là lễ tết không hoa hòe thì cũng như một căn phòng không có cửa sổ, vốn không đáng để gọi là phòng. Cho nên dù chỉ mua một cành hoa loại rẻ nhất, vẫn là phải mua.
– Sơn móng tay. Trừ lúc còn nhỏ má sơn cho, còn lại lớn lên tự sơn, gần như chưa bao giờ sơn được một bộ móng tay tươm tất. Vì không đủ kiên nhẫn chờ đến lúc sơn khô. Hôm nay mới sơn được một bàn tay thì chạy ra bắc nồi nước, bắc xong thì thấy nửa bàn đã toi rồi. Số không đỏm dáng được mà. Có lần bảo má hay mẹ sơn cho con đi, mẹ thẳng thắn bảo không, mình mắc tròn mắt dẹt hỏi tại sao. “Tại mẹ sơn xấu lắm” “Sao hồi nhỏ mẹ vẫn sơn cho con mà” “Thì hồi nhỏ con có biết gì đâu, sơn xấu cũng đâu có khiếu nại gì” : )) Thấy chưa, số bị bắt nạt từ nhỏ mà.
– Thực đơn tối nay gồm sò nướng mỡ hành, ốc luộc, món chính là mì xá xíu và tráng miệng kem. Mình vừa canh lửa xá xíu vừa nghĩ trời ơi trời ơi, vài năm trước thôi nếu đứa nào tả cảnh này mình sẽ cho rằng nó bị hoang tưởng.
– Muốn coi phim. Mà nhắc phim giáng sinh, trong đầu chỉ hiện ra duy nhất Love actually. Giống như là đã giáng sinh thì chắc chắc phải coi phim đó vậy. Cuối cùng down 1 đống phim khác về, nhưng giờ down xong rồi thì làm biếng quá, chắc để cả tháng sau coi.
– Bây giờ là hai giờ sáng, sau khi đi ra ngoài uống một chầu bia về, tám chuyện điện thoại xong thì lại muốn ra nướng bánh uống trà. Dã man. Khùng hết sức. : ))
3 ngày trước mình bị mất trộm. Vô tiền khoáng hậu, nói ra không ai tin là thực. Mất sách. Trộm đột nhập vào nhà mà chỉ lấy 2 cuốn sách nặng chịch chuyên ngành nằm trên yên xe đạp. 3 cái xe còn nguyên. Có vẻ như nhiều người đã kêu ca quá đáng về sự suy đồi văn hóa. Rõ ràng trộm ở đây vẫn rất trí thức cơ mà. Mình vì không tin nổi đây là sự thật, đã viết một thông báo dán ngoài cửa. “Tao làm mất 2 cuốn sách, ai giữ vui lòng trả lại. Xin hậu tạ”. Viết xong mà còn cảm thấy bản thân hoang đường. Hay đây chính là sự hoang đường của Giáng sinh? Sáng nay ló đầu ra cửa sổ thấy hàng xóm, rất rạng rỡ chúc giáng sinh vui vẻ. Ông bà cười xong lo lắng hỏi lại “Thông báo đó mày viết đó hả, mày mất ở đâu? Trộm hả? Nó lấy làm gì? Làm sao đây”. Mình cảm giác ổng bả còn sững sờ hơn mình, ông già đứng chôn chân cả mấy phút nhìn lên, mặt hoang mang. Ôi, mình không ngờ hàng xóm mình mỗi năm chỉ cười gật đầu chào vài ba lần mà lại quan tâm mình đến thế. Cảm động quá mà.
Vậy nên, ông già Noel, nếu ông có thực trên đời này. Xin ông, hãy cho con lại 2 cuốn sách. Amen, allah, a di đà.