Yên

Thật là khó biết tại sao mình lại sinh ra thích nơi nào đó. Thuần túy là một cảm giác gần gũi nhẹ nhàng. Giống như trong khoảnh khắc lang thang lạc lõng chợt tìm thấy ở thành phố xa lạ một chỗ dành riêng cho mình.

Như khi đứng ở một khoảnh sân nhỏ Verona nhìn lên balcon Juliet, gạch cũ đan xen thường xuân xanh ngắt, giữa một buổi chiều tàn đầy người chộn rộn xung quanh, mà tưởng mình thấy ánh trăng rọi qua khe cửa khi nàng con gái ngây thơ bảo với người tình rằng : “Xin chàng đừng đem trăng ra thề thốt vì trăng ấy mỗi tháng lại thay đường đi lối về”. Cái đẹp cũ kỹ dịu dàng như ngàn năm đọng lại. Cứ giống như thời gian đã phôi pha bạc màu trên từng phím đá, nhưng ký ức thì vẫn được giấu kỹ lại trong từng góc tường.

Như lúc đứng trên cầu ở Venise, nghe rằng : “Nhìn kỹ thì cũng không có gì đặc biệt lắm nhỉ?”, mà nghĩ rằng cần quái gì đặc biệt hơn chứ nhỉ. Mình chỉ cần nghĩ rằng được ở đó, nhìn những con rạch chảy lượn quanh từng nếp nhà nhỏ, hít một hơi đầy là đã đủ để mỉm cười hạnh phúc. Thành phố duyên dáng, mà cái hay nhất là vẫn giữ được sự duyên dáng đó khi nêm chặt trong mình toàn là du khách. Cứ giống như người không có cuộc sống riêng tư gì, chỉ toàn sống cho người khác. Từng ngõ ngách, từng bí mật đều mở ra cho người khác lục lọi tìm hiểu. Đến nỗi có lúc tự hỏi, thật ra ai đã làm ra Venise, ai đã và đang thật sự sống ở đây, để bây giờ trong dòng người tấp nập trên từng mét nhỏ đường, vẫn bối rối hỏi trong số đó ai có thể nhận mình là người của chốn này. Một thành phố không sống cho riêng mình thì là thành phố chết. Mừng thay dường như Venise vẫn đang nhún vai chào độ lượng, với sự duyên dáng có phần hào phóng của mình – bằng từng nếp cầu , từng cây cọc neo gondola, và từng khóm hoa trên ban công soi nước. Chẳng phải chỉ có những người hưởng thụ Venise, mà đằng sau những con đường ngoằn ngoèo vẫn rất nhiều người tỉ mỉ duy trì vẻ đẹp đó.

Như khi gác chân lên ghế đọc truyện trong phòng thuê nhỏ ở Ams, mà nghe tiếng xe lửa rần rần chạy hai phút một lần sát rạt bên… Rồi một sớm mai hồng, khi thấy sông nước chảy êm đềm lặng lờ, cây còn ánh màu xanh sương sớm và những chái nhà êm đềm trong trẻo nối mình dưới nắng mới, mới nghĩ rằng mình thật may mắn được bước đến đây…

Dường như tất cả thành phố đều đẹp nhất khi rạng sớm. Khi chưa có ai hối hả chen chúc làm hư hỏng chúng. Chỉ một lúc ngắn ngủi, cảm thấy mỗi thành phố đêù để dành riêng một góc cho mình. Một khoảng lặng trên balcon nhà nàng thơ. Chiếc lá xanh bên rào tường đỏ mà mình đã cố kiễng chân khẽ ngước mặt chạm vào. Hay ba phút bình yên nghe gió thổi mặt sông rì rào xanh. Chỉ một thoáng sớm mai, đủ dùng cho tất cả ngày ồn ã…

Cho em một thoáng bình yên, để em được yêu như ngày đầu tương ngộ.