Okie, cuối cùng mình cũng đã trở về nhà, duỗi thẳng chân ở cái bàn thân yêu, bật dĩa longue distance của Yves Simone lên và nhấm nhá chút nước thưởng thức. Chậc, có thiệt nhiều chuyện phải làm sau 1 chuyến hành trình về, mà 1 trong số đó là dọn dẹp cái vườn hoang blog này. Nhìn nó xơ xác tiêu điều mà thương! Hichic…
15 ngày, không quá dài mà cũng không ngắn, mình đã làm gì nào?
Đã Đi!
Đi qua hơn 1200 cây số.
Đây là tỉnh xa nhất mà bạn U đã dặt chân đến: Quảng Bình…Vượt qua vĩ tuyến 17, vượt qua cái ranh giới 2 miền Nam Bắc phân tranh….
Đã lên núi, đã xuống biển( Hehe, tắm biển nè, tắm đảo, tắm suối luôn)
Đã thử đủ các phương tiện giao thông: ôtô, thuyền máy, xe máy, xe đạp, xe lửa…và cả xe chân( Nghĩa là cuốc bộ á….)
Vẫn còn nhớ cảm giác lạnh run khi lái xe trên những con dốc của Đà Lạt.( Chời, sao trong số áo lạnh của tui, tui lại chọn cái mỏng nhất đem đi trời!).
Hôm đó mưa, trời trở lạnh, bé H và bé N 1 chiếc, tui 1 chiếc riêng ( hehe, xe màu đỏ, rất nổi, chỉ thua con cóc vàng Zip nhà mình), chạy nhanh, gió thốc, ôi thôi răng đánh lập cập. Sau buổi sáng vi vu đường đèo ko đội nón bảo hiểm, mình chợt nhận ra rằng có thể cái ý tưởng đi lên Đà Lạt bằng xe Honda cũng sẽ không tệ lắm, tuỵêt nữa là đằng khác…Wait…
Con đường Trần Phú lớn nhất Nha Trang bây giờ thật đẹp. Đường tốt chỉ có 2 xe đi, phóng 60- 70km 1 giờ. Gió lộng cực mát, buổi tối rằm trăng treo tròn vành vạnh, đẹp 1 cách yên bình. Chợt nghĩ rằng cuộc sống bình lặng như thế cũng không đến nỗi chán như mình nghĩ!
Thả bộ 1 lần ở Huế. Đi 1 mình, đường vắng, đèn tiết kiệm, hắt bóng hiu hắt… trong lòng cũng hơi sợ, nhưng tự nhiên thích cảm giác đó. Ghé quán này, tạt chỗ kia, ngồi nhìn ra đường. Cái bàn nhựa nhỏ, ghế thấp, 1 mình nhấm nháp ly chè, cảm nhận đá tan trong miệng. Lạnh!…và mát. Không đối diện với bất cứ ai, không phải quyết định bất cứ cái gì…phải chăng là nhẹ nhõm…
Đã thấy!
Phải, thấy nhiều lắm!
Đặc biệt thích đứng từ trên cao nhìn xuống. Lúc nào cũng vậy..từ ngày còn nhỏ. Cái cảm giác đứng ở 1 nơi cao, gió lộng bốn bề, nhìn xuống bao quát bên dưới, thấy cả 1 vùng xanh trải dài qua tầm mắt, thấy nhưng con sông mà người ta đi cả ngày cũng chưa hết giờ đây thu gọn ngay dưới chân mình… rất…hay!
Dù là từ đỉnh Lang Bian,
hay trên Ngũ Hành Sơn…
đều tuyệt. Sau khi leo cả 1 chặng đường khó nhọc, mới thấy giọt mồ hôi mình đổ ra trên đỉnh núi là xứng đáng!
Phải, đã thấy đúng với câu “nước ta rừng vàng biển bạc”. Hồi nhỏ mỗi lần tụng câu đó đều vô cảm, nói như con sáo…. Nhưng từ khi nhìn thấy cả dãi bờ biển dài trăm km lấp loáng dưới ánh mặt trời, thấy những con sóng lăn tăn ánh bạc, thấy những ghềnh đá nhấp nhô …mới nghiệm ra rằng đó không chỉ là sáo ngữ.
Còn gì nữa? Dòng sông trong uốn lượn trong 1 buổi chiều tà, những con thuyền tí con cắm sào giữa dòng…Ngay cả con thác nhỏ cũng có cái duyên riêng của nó!
À, còn được thấy Nam Thiên đệ nhất động. Hùng vĩ, rực rỡ, kỳ lạ.
Bỏ tổng cộng 8 tiếng đi xe để được 3 tiếng ở đó, cũng không là uổng phí. Cuộc sống con người là trăm năm, đá lại là vạn năm…vĩnh cửu, trường tồn.
Đã nghe!
Nghe gió thổi rừng thông xào xạc. Bản nhạc riêng của rừng. Không buồn, ko lo, ko phiền, dễ chịu như lòng mình gột sạch..
Nghe tiếng biển đêm, rì rào rì rào. 1 lần nghe thấy….có lẽ nên quên
Và đã ăn!
Cái này là thực tế nhất. hìhì
Đến Đà Lạt uống café, ăn kem ở Đường Lên Trăng. Kiến trúc ngộ, 1 họa tiết trên tường đều tỉ mỉ, căn nhà như 1 hạng động, không to nhưng kúc khủy, làm ta cứ có cảm gíac sau mỗi khúc quanh , 1 chỗ tối đều chứa đựng 1 bí ẩn bất ngờ.
Ra Nha Trang thì rất ấm, hihì…ăn món ngon, giá rẻ bèo ( Có anh tour guide địa phương xinh xinh galant mà nhỉ- sau này thì có hơi khùng khùng hehe). Khoái nhất nem nướng và bánh canh cá dầm. Chậc, hy vọng là sau này còn nhớ chỗ để trở lại!
Tới Đà Nẵng , Hội An, ăn mì Quảng, quất thêm 2 tô cao lầu, còn chè bắp,kem xôi, bánh đập, bánh tráng tương….ôi trời, vậy mà còn chưa hết món. Bữa sau 1 bà chị iu quý của mình gọi Dt ra “Em ăn món này chưa? Món này chưa…” Chời, sao tui bỏ lỡ nhìu món dzậy trời. Tui muốn dzề đó ăn típ!Huhuhu
Về Huế, ôi thôi ăn cả ngày. Bánh canh cá lóc nè( đặc biệt lắm nhen, bé N đến bây giờ vẫn còn tơ tưởng, tiếc là chỉ ăn 1 tô), bánh khoái ( chả thấy cái nào đúng như thế ở Sài Gòn!)- bánh ngon quá, 3 đứa con gói ngồi chén tì tì, bé H ăn không lại bé U lun, hehe…, còn bèo nậm lọc, bún bò Huế…Khoái chè Huế- nhất là cái món bột lọc dừa –ăn liền liền mà vẫn còn thèm. À, còn bột lọc thịt quay nữa chứ! À ừm ai định hỏi vị của nó ra sao à..uh thì…lạ( Bạn U cũng chỉ thử 1 miếng thôi, hihì)
UH, sơ sơ là dzậy. 1 chuyến đi cũng hoành tráng chứ nhỉ. 1000 tấm hình, chỉ nội việc chỉnh sửa Photoshop cho nó đúng chuẩn cũng là 1 vấn đề! Các bé điệu ghê quá….Bé G phải ngồi chờ lâu thiệt lâu, thương G nhất!
Chèm, tạm thời nhiu đó, bữa nào nhớ lại còn gì dzui dzui lên blog kể tiếp. Hehe, mà không, mấy chuyện đó chắc phải thông qua “thông tấn xã” của bé H thì mới hấp dẫn đựơc, đành phải chờ xem blog của bé thôi!