[Mấy bữa nay tự nhiên nổi hứng muốn coi cho hết Atsu-hime, mà ổ đĩa cứng hư, Japanest thì đóng cửa. Thiệt là bực mình đó mà. Cái bài này viết bên DAN lâu rồi, bây giờ đem về lại cất làm của riêng :D ]
[Có thể down phim phụ đề tiếng Việt tại đây ]
Phim này chính ra không phải gu của mình.
Mình coi 5 tập đầu trong tâm trạng hoang mang bối rối muốn bỏ chạy vì không nhớ nổi nhân vật nào ra nhân vật nào. Thấy mấy bác trung niên chức cao thì ai mặt cũng mập mập tròn tròn, nam thanh niên cấp dưới thì ai nấy cũng gầy khẳng gầy khiu. Tên các nhân vật thì dài cả cây số, dây mơ rễ má dòng họ loạn xì ngầu đọc là nghe nhức đầu. Hơn nữa, phim dài đến 50 tập, với một đứa khoái coi online coi xong rồi bỏ như mình mà bảo down về thì quả là khổ sở. Cuối cùng, mình dốt sử Nhật. Ờ thì mình biết thời Minh Trị Duy Tân là thế nào, mình biết thời đại của các Shogun là thế nào. Nhưng bảo mình đánh giá tầm quan trọng của các sự kiện/nhân vật đó thì thôi, đầu hàng.
Vậy mà cuối cùng mình làm một cái việc trái khoáy là ngồi coi phim này. Mà còn trái khoáy hơn nữa, vì coi taiga mà cứ chăm chăm tìm mấy khúc tình cảm để coi.
Coi rồi thích Aoi lắm. Từng xem Tada, nhưng thấy Aoi bình thường. Xem poster phim này thì lại càng không thích, nhìn Atsu hime già dặn trầm lặng quá, không phải không đẹp, mà là đẹp theo kiểu bình thường của các mệnh phụ. Nhưng xem phim rồi thì lại thấy một Atsu hime rất khác, tràn đầy sức sống. Tinh nghịch ngây thơ nhưng không quá đáng bất chấp hậu quả như các cô tiểu thư bướng bỉnh phim cổ trang hay xây dựng. Hiểu biết nhưng không phải thâm trầm bí ẩn khiến khán giả phải tự hỏi cô này ở đâu sinh ra mà giỏi thế. Phim xây dựng một Atsu hime từ từ trưởng thành, nhưng không bao giờ đánh mất sự trong trẻo và đáng yêu. Có cảm giác mỗi lần cô công chúa này xuất hiện ở đâu, không khí ở đó khác hẳn, sinh động, bừng sáng, và mỗi người nơi đó đều lấp lánh một sắc thái khác, một tính cách khác. Như một giọt sương của những buổi sớm mai. Luôn luôn làm người ta cảm thấy khoan khoái ngọt ngào.
Thích tình cảm của Shogun và Atsu hime vô cùng. Không phải nồng nàn thắm thiết, mà dịu dàng ấm áp, đủ để mình tin rằng chỉ với thời gian bên nhau ngắn ngủi, Atsu hime vẫn có thể mãi mãi giữ lại tình yêu đó đến cả đời. “Con muốn lấy người đàn ông số một Nhật bản”, không phải số một với mọi người, mà là số một của riêng nàng. Nghe qua thì tưởng rất tham vọng, nhưng nghĩ kỹ lại thì đó thực sự chỉ là ước mơ bình thường của một người con gái. Vì mỗi người đều có “một người đàn ông số một” của riêng mình.
Iesada là một kẻ kỳ lạ. Ốm yếu, dở người, giả ngây giả dại. Ngồi ở một vị trí cao nhất mà trêu đùa thiên hạ. Lúc mới nhìn ông này nghĩ trời ơi, làm sao mà yêu nổi. Vậy mà cuối cùng, cũng giống như Atsu hime, đã đem lòng yêu con người đó. Yêu ánh mắt dịu dàng nhẫn nại và một chút cười bao dung khi ông nói với vợ mình: “ừ, cứ làm theo ý nàng đi”. Yêu cái nét nghiêm nghị của nửa mặt nhìn nghiêng khi đứng giữa những rối loạn của thời đại của mình mà biết bản thân không còn đủ sức để giải quyết. Yêu sự tinh anh và điềm tĩnh ẩn sau một thân hình yếu ớt. Và yêu cả cái câu nói ấm áp rằng: “Không gặp nàng, thế giới chung quanh cứ như mất hết màu sắc vậy”. Và vì thế nên đau vì giọt nước mắt cuối cùng ông rơi trên phiến cờ chiều hôm đó “Sao lần này nàng không đến thăm ta, giờ ta không thể đến với nàng nữa rồi”. Sự bất đắc chí của một con người, có tài có quyền, nhưng vẫn không đủ sức chuyển thời cuộc, sự chán ghét những rối loạn quanh mình, và sự nuối tiếc cuộc sống bình dị với người phụ nữ mình thương nhất… Nếu sinh ra lần nữa, không làm gió, không làm cây, không làm gì cả… Chỉ làm chính mình. Để chúng ta được gặp nhau lần nữa.
Xem phim cũng nhận ra cuộc đời con người khó đoán đến mức nào. Cho đến tận lúc cuối cùng của đời mình, đôi khi cũng sẽ không thể biết được rốt cuộc việc mình làm là đúng hay sai.
Atsu – khởi đầu là cô tiểu thư nhỏ trong một gia đình trung lưu hạnh phúc, tương lai có vẻ như đã rất êm đềm, bình lặng, nếu không được nhận làm nghĩa nữ. Ta thương tình cảm trong sáng mà cậu bạn dành cho cô, thương giọt nước mắt bất lực của cậu khi phải tiễn cô đi, mà biết rằng kể từ đây, cho dù phấn đấu đến thế nào đi nữa, cũng không còn với tới cô được nữa. Tất cả đã là của một tương lai khác, trong quá khứ. Ta hỏi rằng, vậy vào thành, làm nghĩa nữ có thật sự tốt không? Sao không chối từ?
Khi Atsu nhập cung làm vợ Shogun, nghĩ rằng vậy chẳng tệ sao? Giờ không phải lấy người bạn từ thuở nhỏ nữa, mà lấy một người thậm chí mình chưa biết mặt. Liệu có hạnh phúc sao? Rốt cuộc, nàng ta lại tìm được người đàn ông của đời mình nơi đó.
Có lẽ bởi vì thế, nên bao trùm các tập phim vẫn là hai chữ “số phận” – nghĩa là những cơ duyên giữa người và người. Mỗi quyết định đã ra, mỗi người đã gặp, vô tình kết hợp lại làm nên cuộc đời. Nhưng sống cuộc đời đó như thế nào, là do bản thân tự quyết. Và Atsu hime đã sống rất thẳng, rất đẹp cả cuộc đời mình.