Bộ bộ kinh tâm – Linh tinh vài thứ

Hôm nay đã có official 2 MV opening, ending theme của Bộ Bộ. Dịch nốt  gọi là cho trọn duyên. Thật ra bài “Nhất niệm chấp trứ” bản sub của DAN đã rất mượt, rất tình rồi, dịch thêm 1 lần quả thật rất dư thừa, đã vậy còn dở hơn nữa chứ. Chỉ là thích viết theo cảm giác của mình thôi :)

 Tam thốn thiên đường

Chân chôn chặt lòng chẳng muốn rời

Bi thương triền miên không cách gì thổ lộ.

Giấy hoa hai tiếng “Biệt ly” chính nàng hạ bút

Nào phải do ta quyết tuyệt đoạn tình

Đường đi quá vội vàng

Ôm chông chênh hoang mang

Đến không được, chờ không xong, không kịp cùng người quay đầu tán thưởng

Mộc lan hương cũng chẳng giấu nổi tang thương

Làm sao nhìn lại

 Để thấy ánh dương xuyên qua mây sáng

 Làm sao tìm thấy

Thiên đường ta ước định ngày xưa

Không thở dài nữa

Người đã bảo thế sự vô thường

Ta mượn không qua ba tấc triều dương ánh nắng.

——-

Nhất niệm chấp trứ

Một thoáng mắt giao thành nỗi nhớ

Một mảnh nhớ nhung thành cố chấp định tình

Chủ định đời này như thiêu thân lao lửa

Biết rõ là họa mà loay hoay chẳng thể rút ra.

Tốt nhất không gặp, tốt nhất không nghĩ

Chẳng cần cùng người dây dưa một đoạn tình duyên

Chỉ một bước rồi một bước nhỏ vai kề vai sát

Cuối cùng lại thành bước bước hãm mình.

Thôi đành trách thời gian “sai lầm”

Làm chúng ta nghẹn ngào “xin lỡ »

Ta càng nghĩ mông lung, người càng nhiều xa cách

Đã sớm biết cây không thể cho quả ngọt

Giờ đây cũng chẳng còn nghĩ đến buông tay

Này hai chữ «tiếc thay » làm lòng người đau xót

Thế giới vốn không giống nhau

Chẳng cách thoát ra.

Thôi đành trách thời gian “sai lầm”

Làm chúng ta nghẹn ngào “xin lỡ »

Ta càng thương nhớ người càng xa xôi

Đã sớm biết kết cục này khó tránh

Chỉ xin được dừng lại khắc này

Trách chi ta tình sâu duyên cạn.

“Tương tư thập giới” “phỏng lời” cũng lâu rồi. Quẳng đây luôn cho dễ theo dõi.

——

Tương tư thập giới 

Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu
Gió lạnh thổi tà áo nhẹ bay, sầu vương cánh quạt.

Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư
Ta giấu lòng thương nhớ bên gối, sớm nay còn vệt nước mắt thấm qua.

Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau
Tiễn đi dứt khoát cắt lìa, tránh một mối tơ vò khó thoát.

Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.
Tình yêu đó dành cho người, chỉ xin được chôn chặt trong ký ức

Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.
Cổng nặng nhà sâu hun hút ta chỉ có thể từ đây ngóng họa lầu tây.

Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.
Nhỡ đâu gặp gỡ lại bơ vơ biết nối bước ai về.

Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần gánh vác.
Gánh cả thế gian, gánh nặng như núi.

Tám, tốt nhất không hứa hẹn, để người khỏi mang lòng chờ đợi.
Thỉnh thoảng đôi lần lại nghe thấy tiếng mưa dưới ngô đồng đêm nào đó.
Nhưng vừa gặp được liền vừa hiểu, có gặp không gặp khác gì nhau.
Đành cũng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc nhớ thương  sống chết.

Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.
Người đông lao lực kẻ tây tiệc tùng, tự ý tùy lo sải cánh bay.

Mười, tốt nhất nữa là, không tình cờ gặp mặt — mãi mãi không ở bên nhau.
Nhạc hết người tan đi đi về về thương biệt ly
Người gặp ta, hay không gặp ta cũng đừng sầu đừng oán
Đã đành cùng người quyết tình dứt ý, tránh cảnh sinh tử nhớ thương
Có tương tư cũng chỉ là vô ích, mười điều này xin gởi cho người.

Doanh Doanh

Khùng quá đi. Tự nhiên nửa đêm nổi hứng đi dịch Tô Mạc Già vịnh Doanh Doanh. Dịch sao cũng thấy dở ẹc, cuối cùng ra thành 2 bản. Một tương đối đúng theo thể điệu Tô Mạc Già. Một thì chả ra cái loại từ gì.

Doanh Doanh nàng thật là số khổ nha. Từ nhỏ  độc lai độc vãng Hắc Mộc Nhai, đường đường là Thánh cô cao cao tại thượng, rốt cuộc ở ẩn ngõ Lục Trúc thành Hàm Dương, lại lượm phải một tên hiệp khách cuối mùa chán đời chỉ uống rượu, mồm mép là giỏi. Nàng hà cớ vì hắn so lại phím tơ chùng, lại vì hắn bị quần hùng chọc ghẹo, rốt cuộc cũng vì hắn đỏ mặt tỏ lòng : “Ta truyền lời cho giang hồ giết ngươi, là vì muốn giữ ngươi ở lại mãi bên ta”. Một khúc  “Thanh tâm phổ thiện chú” xoa lòng người chẳng xong, lại thành “Hữu sở tư” – trong lòng đầy tâm sự. Hầy, nàng thật nên trách Kim lão nhân gia, sao lại đem nàng thành món đền bù cho Lệnh Hồ tiểu tử. Vừa bị hắn gọi bà bà, vừa phải cõng tên sâu rượu ấy lên Thiếu Lâm, rồi lại cùng hắn lên Hằng Sơn gia nhập vào đám ni cô.

Tiếu ngạo giang hồ, cả một đời cùng ai rong ruổi. Nhạc không tắt, lòng không dứt, sông mênh mang, lòng thênh thang, vạn lý giang sơn vạn lý tình. Đã mong khoáng đạt cần chi câu nệ.

Tô mạc già

Ôn Nhu Đích Lô Vi

Lục trúc hạng
U kính trường
Khiên thủ như ngọc
Tịnh cầm vị quân trương
Huyền thiêu lưu thuỷ tẩy khách sầu
Mi gian tâm thượng
Thiên thiên kết đinh hương

Lộ triêm y
Cổ tự lương
Mạc lộng thanh tiêu
Thử thanh tối đoạn trường
Hắc Mộc nhai thượng thùy thành vương
Tiếu ngạo giang hồ
Hà phương cộng tử cuồng

Dịch xàm 

Ngõ Lục Trúc

Đường sâu im lìm

Một vẫy tay tiên

Đàn yên quên vì ai cất tiếng

Âm trôi nước chảy, buồn xa phôi

Giữa nét mi in dấu lòng

Một trời đinh hương thành ngẫu phối

Sương  mang mang vương áo

Chùa lành lạnh tiêu điều

Thôi đừng thổi khúc ngọc tiêu

Chỉ xui lòng người liêu xiêu trăm chiều đau muôn lối

Hắc Mộc Nhai ai hùng ai kiêu xưng bá

Cười khẩy giang hồ

Ta chỉ cần xứ nào được cùng người lưu lạc.

Xàm dịch

Ngõ lục trúc

Dài miên miên

Khẽ vẫy tay tiên

Đàn vì ai cất tiếng

Mênh mang nước chảy xoa người yên

Mi cúi lòng xao

Đầy trời hoa vô biên

Sương vương áo

Chùa không không

Chớ thổi tiêu trong

Khúc ấy quá đau lòng

Hắc mộc nhai chẳng ngóng chẳng trông.

Tiếu ngạo giang hồ

Xứ nào cùng chàng ngông.